Tin mới
CHUYỆN TÌNH BÊN DÒNG SÔNG VLTAVA

Ngày đăng: 01/06/2020 - 08:51:59

Nhân dịp kỷ niệm 70 năm quan hệ Hữu nghị Việt Nam - CH. Séc, Anh Nguyễn Quốc Lập - Ủy viên thường vụ BCH Hội Việt - Séc gửi chuyện ngắn "Chuyện tình bên dòng sông Vltava", BBT xin trân trọng giới thiệu cùng Bạn đọc :
 
CHUYỆN TÌNH BÊN DÒNG SÔNG VLTAVA
 
Vầng trăng vằng vặc sáng trắng như nhìn rõ mồn một từng con cá tung tăng bơi lội trên sông Vltava đêm nay. Ánh trăng man mát, cùng làn gió dịu dàng lùa qua mái tóc dài óng ả, bay bay theo gió, trong cái giá lạnh của tuyết đông vào mùa ở Praha. Mùi thơm thoang thoảng, nồng nàn vẻ quyến rũ gợi nỗi nhớ cồn cào, da diết đưa Lan Hương về với những kỷ niệm của những đêm trăng hò hẹn... nơi quê nhà yêu dấu.
 
Xa chồng, theo tháng ngày Lan Hương lăn lộn làm ăn ở bên này, bầu bạn cùng trăng nước bên dòng sông thơ mộng Vltava- Praha, cô thầm thì gửi nỗi niềm, nhớ thương qua con trăng và những cánh thư Email cho Thanh, chàng trai khoẻ mạnh và chất phác nơi xa xăm của miền sơn cước, Sơn La.
 
Sau tết này, đã 5 mùa xuân trôi qua, Lan Hương dự định về thăm quê, liệu anh Thanh có buồn hay vui nhỉ? Mải mê theo đuổi dòng suy nghĩ, Hương chợt giật mình nghe tiếng gọi:
 
Hương ơi, đang ở đâu? Đôi mắt buồn sâu thẳm, chưa kịp hé nụ cười, Hương chạy vội lên đường gọi bạn, mình đây, anh Dũng đấy phải không?
 
Xuống đây đi nào! Sao cả tuần nay đi đâu chả thấy, ngồi chơi ở cạnh sông nước em thích lắm cơ.
 
Bán hàng xong, từ chợ Sapa anh phi thẳng về đây, vội quá chỉ mua mấy quả hồng, ăn đi em, còn đây là phần của Lan Hương mang về nhà nhâm nhi cho đỡ buồn. Dũng đưa chiếc áo khoác dạ màu xanh thẫm cho Lan Hương cầm và để vào chỗ cái túi đồ, ánh mắt Dũng như cầu khẩn..., Lan Hương đỡ lời: không sao, anh cứ để đấy...
 
Không! anh đừng làm thế- tiếng Hương nức nở. Cô oà khóc. Không khí trở nên nặng nề, Dũng ngại ngùng, lẩm bẩm an ủi Hương: sao, làm sao? Có gì mà phải khóc, Nó còn trẻ người non dạ, vô tư, anh sẽ khuyên nó cho.
 
Thôi thì trăm sự nhờ anh. Em về đây.
 
..... Những ngày sau Hương vẫn đi bán hàng đều, cô ít nói cười hơn trước. Dũng bạn trai nối khố của cô không dám nói năng gì, chỉ lựa lời khuyên giải:
 
Em giận Anh hả Hương? bố, mẹ em chỉ có mình em, mong sao cho con gái được hạnh phúc, nếu có nhắm mắt xuôi tay bố, mẹ cũng yên lòng, theo anh thì thằng Thanh nó cũng nhanh nhẹn tháo vát, nhà cơ bản, hiền lành chất phát, ở với nó, khi đi khi về là hạnh phúc rồi, nhưng chỉ tội xa xôi quá, cũng khổ cho em...
 
Anh Dũng ơi ! Em và Thanh ở với nhau cũng rất trăn trở, khó khăn, mỗi người một nơi, tuy có với nhau một mụn con rồi, nhưng em thì chợ búa bên này, tha phương cầu thực, dễ gì “người ta” thông cảm “trai gái đi Tây”; Em cũng đằng đẵng xa anh ấy, em chịu làm sao được? Có phải cứ thích về nhà là được ngay đâu? Nào một đống tiền vé, tiền sắm sửa quà cáp bên nội, bên ngoại, tiền biếu bố, mẹ, cô dì, chú bác, bạn bè, tiền công đức đình chùa thôn, xã, tiền công tâm hội lễ của làng.....
 
Dũng ngắt lời Hương. Ôi dào! người ta nói thì mặc người ta, nếu còn yêu nhau thì cân nhắc cho kỹ, nó có chịu để cho em tiếp tục làm ăn ở nước ngoài không? Còn mà ở với nó, nói cho cùng thì cũng bằng không. Thanh nghề ngỗng không có, về ở cái đất khỉ ho, cò gáy ấy, trèo đèo lội suối, rừng thiêng nước hiếm ấy, thì làm gì mà sống? Về thì có ngày chết đói cả lũ...
 
Anh đừng lo, chúng em còn sức dài vai rộng làm gì mà chẳng nuôi nổi nhau và một hai đứa con.
 
Thôi anh không nói nữa, “đừng có trứng khôn hơn vịt” bỏ quách đi cho rồi, xa tít tắp mù khơi, vài năm chả gặp được nhau, còn gì là chồng vợ. Chi bằng lấy anh Thành có hơn không, cùng chợ búa, làm ăn ở bên này, tiền rủng rỉnh, lên xe xuống ngựa thì còn ước gì?
 
Mặc cho Lan Hương sụt sùi, ấm ức, Dũng bực tức, vùng vằng nói xong bỏ đi. Đang lúc buồn rầu, nghe có tiếng động cơ ô tô nổ ròn, thề là Thành đã tới, Hương định đuổi Thành về ngay nhưng lại sợ Dũng giận và Thành tự ái, gạt nước mắt, Hương chào xã giao:
 
Chào anh!
 
Chào cả nhà, anh Dũng đi đâu?
 
Không trả lới câu hỏi, Lan Hương mời Thành ngồi uống nước và nói: Hôm nay anh tới chơi, tôi nói để anh biết, tôi là gái đã có chồng, anh đừng tới nhà tôi nhiều vô ích.
 
Sao Lan Hương lại nói thế? Trước sau anh vẫn quý em và anh Dũng, anh Thanh, thực lòng anh cũng thực sự thương yêu Lan Hương. Em nỡ đuổi anh sao?
 
Tôi không đuổi anh, nhưng tôi không thể lấy anh được.
 
Mọi việc không đơn giản, Hương cứ nghĩ cho kỹ. Ai yêu thương và lo được cuộc sống cho Hương người đó sẽ là....người Hương chọn, anh Dũng là bạn thân và gần gũi nhà em cũng nghĩ như vậy, em thử nghĩ lại xem, từ khi lấy Thanh, chú ấy học hết phổ thông, không đỗ đại học, cứ ở nhà làm ăn phọt phẹt, bảo sang bên này thì không chạy ra tiền, cũng không đi đâu cả, chú ấy bảo “trâu ta ăn cỏ đồng ta”, Tây với Tàu làm gì?...
 
Đến lúc này thì Lan Hương nổi khùng lên, thôi đi nào, cô quát lên giận dữ:
 
- Anh không được nói nữa, đừng cậy có tiền muốn làm gì cũng được, anh tưởng là anh có xe hơi, nhà lầu, của ăn của để mà muốn gì được ấy à? Em không phải là người như thế!
 
Đang lúc hai người to tiếng, ông bạn người Việt cạnh nhà gõ cửa, bước vào, giọng oang oang ngay từ ngoài cửa: thế nào có chuyện gì đấy?
 
Thành lúng túng chạy ra đỡ lời:- chúng em chỉ tranh luận với nhau một chút thôi anh ạ. Có thế chứ, các em làm gì, tưởng hai đứa đang mổ trâu.
 
Thành ra về, biết không thể thuyết phục được Lan Hương dễ dàng. Dũng đợi cho Thành đi khỏi, quay trở lại ngọt nhạt với Hương:
 
Thôi, thời buổi này em cũng phải thực tế một chút, kiếm đâu ra một người như Thành? Chú ấy, tuy đã có một đời vợ Tây, 3 đứa con, nhưng người ta đã bỏ nhau rồi. Chú ấy hiền lành mà chịu khó, dễ thương, thành đạt trong kinh doanh. Đấy em xem có ai có cơ ngơi ở Tây như vậy không? Nào xe ô tô xịn, có vài ba cửa hàng ở Praha và Brno, Cheb, vốn liếng có vài chục triệu Kurun, em lấy người ta thì đỡ khổ hơn, có chỗ dựa ở bên này, lại còn giúp đỡ được bố mẹ già nghèo khó ở nhà; người ta là “gà trống nuôi con”, mới cần tìm người đẹp, nết na, căn cơ. Là chỗ bạn bè anh cũng chân tình khuyên em như vậy. Thôi thì tuỳ em tính. Chứ ở với chú Thanh xa tít tắp mù khơi, mấy năm chả gặp được nhau một lần, trông ngóng gì.
 
Anh Dũng! Anh là chỗ bạn bè nối khố, cái số em may sao gặp anh; anh quan tâm đến em, thương em ở bên này vất vả một mình, chả nói thì anh cũng biết: em tuy nghèo, sang đây đã mấy năm rồi, em đã lấy anh Thanh, tuy anh ấy ở nhà không sang bên này, vợ chồng xa cách, khổ lắm. Em biết; quê mình còn nghèo khó thì em mới phải ra đi lam lũ bên này, anh tính sung sướng gì? Trời lạnh, âm hàng chục độ như thế này, tuyết rơi ngập đầu mà vẫn phải đứng bán hàng, có lúc hai chân em tê dại, tưởng như không đứng vững được nữa. Quanh năm suốt tháng không nghỉ được một ngày vì không mở cửa hàng thì mất khách. Chỉ tại mấy ông chủ chợ ở Sapa và Praha10 chẳng ai chịu thống nhất cho dân nghỉ lấy một ngày trong tuần để chị em nghỉ ngơi, lấy lại sức. Chưa nói đến thăm thú biết đây biết đó cho cam. Ngay ở Praha này mà em cũng chả biết chỗ nào đẹp nhất, không có lúc nào đi chơi ngắm xem con gà nó gáy ở Quảng trường Con Gà như thế nào? Ngắm tượng con ngựa như đang phi, đang bay ở Quảng trường Con ngựa Praha, nghe người ta nói đông khách du lịch xem lắm, gà gáy có hay không anh? Ngày nào em cũng ở chợ về là tối đêm tối sờ, ăn xong bữa ăn tối là mệt lử còn nghĩ gì đến xem, thăm thú hả anh. Cứ nghĩ đến gia đình là em lại sốt ruột như lửa đốt. Hôm nọ có đứa bạn gái Email cho em, nghe đâu Thanh nhà em “túng tấng” gì với cái Hoa cùng xóm, em còn đầu óc nào mà nghĩ đến làm ăn và anh Thành nữa. Dù sao đi chăng nữa, chúng em quê mùa đã lấy nhau có một mụn con rồi, tuy sang Tây xa nhà cũng buồn lắm, nhưng em không muốn con nó khổ, nếu tặc lưỡi thì bỏ quách đi cho rồi, nhưng sự đời đâu có dễ như thế, còn tình còn nghĩa, còn dân làng người ta cười chê, nào là đi Tây “thoáng” có khác...; Nếu làm vậy thì bố mẹ em chết mất, sẽ từ em mất thôi.
 
Dũng chen vào, thật cũng khổ cho em. Năm hết tết đến rồi em cũng chưa chuẩn bị được gì gửi cho bố mẹ và bố con nó, chắc ở nhà mong ngóng lắm? Không còn cách nào khác, Hương không muốn phản ứng thô bạo với Dũng, sợ Dũng buồn và giận. Cô luôn luôn tâm niệm một điều trước sau cô không thể lấy Thành được, còn những gì Thành giúp đỡ Hương những lúc khó khăn cô không quên ơn! Hoàn cảnh anh ấy cũng rất éo le và thương thương...
 
Đêm nay ngày cuối năm chuẩn bị đón xuân , ở bên trời Tây “tự do này”, bên dòng sông Vltava, Praha thơ mộng, nước cứ lững lờ trôi, hiền hoà và dịu mát làm sao, Lan Hương muốn gửi gắm lòng mình vào trang giấy giấy trắng này để nói lên nỗi niềm trăn trở, tấm lòng thuỷ chung với chồng với con, với bố mẹ nơi quê nhà thân yêu. Dòng sông xanh với ánh trăng vàng, Lan Hương thấy mình thanh thản hơn, nhớ những buổi hò hẹn với Thanh bên sườn đồi ngắm trăng lên, đuổi tìm nhau, bắt bướm trong rừng sim quê nhà, nhớ những lúc cùng chồng, con, gia đình, bè bạn xum vầy bên mâm cỗ ngày xuân thưởng thức hương vị bánh trưng xanh, được cùng mọi người đi chợ hoa ngày tết, tíu tít vui xuân, đi thăm hỏi chúc tụng nhau một mùa xuân, năm mới an khang thịnh vượng... Tất cả đó là những kỷ niệm vui, thật là bình dị, hạnh phúc, đầm ấm biết bao trong ngày xuân ở xa quê hương, Tổ quốc .
 
Nhà văn NGUYỄN QUỐC LẬP

Xem tin theo ngày: