Tin mới
Tiểu thuyết NGỌT NGÀO VỊ ĐẮNG: Chương Chín

Ngày đăng: 21/12/2011 - 07:50:19

Tác phẩm được giải thưởng của Nhà Xuất bản Thanh niên

CHÍN

Nhận được thư Văn, bà Hương đứng ngồi không yên. Bà không ngờ con trai của mình lại lú lẫn trong tình yêu đến như vậy. Lần trước nó viết thư về xin ở lại, bà đã quá giận, viết thư cho nó cương quyết bắt phải nghĩ lại. Tưởng là nó sẽ hiểu ra, ai ngờ giờ đây nó lại bảo sẽ đưa con bé người Tiệp Khắc về. Không được! Bà phải ngăn chặn ngay, nếu không bằng bôi tro, trát trấu vào mặt gia đình. Bà thấy mấy đứa lấy Tây về đều chẳng ra gì cả. Được mấy hôm tốt đẹp rồi sau đó không hợp cách sống nó lại bỏ về nước. Bà chỉ có mình Văn, là hòn máu duy nhất, là nguồn vui duy nhất cho bà kể từ khi chồng mất đi. Nếu nó có mệnh hệ gì thì bà làm sao sống được đây? Bà đứng hàng giờ bên bàn thờ chồng khóc, miệng lẩm bẩm:

- Ông ơi! Ông có linh thiêng thì về đây giúp cho con thoát khỏi bùa mê, thuốc lú…

Có tiếng gõ cửa. Bà Hương ra mở. Sao Mi bước vào:

- Mẹ, sao mẹ khóc?

Bà Hương kéo Sao Mi về phía mình:

- Con ạ, thằng Văn vừa viết thư về. Lại những chuyện yêu đương mù quáng của nó.

Sao Mi tròn mắt:

- Sao lúc trước mẹ bảo anh ấy đã nghe lời mẹ, không xin ở lại nữa?

- Mẹ đâu có ngờ. Nó không xin ở lại nhưng nó lại âm mưu đưa con bé người Tiệp về đây sống chung. Con nghĩ, làm sao có thể hợp nhau được. Một đứa thì đời sống cao, ăn chơi quen rồi. Một đứa thì sinh ra từ lam lũ. Về đây làm sao con bé có thể chịu được cái nắng như thiêu như đốt, những bữa ăn còn kham khổ... Lúc đó nó sẽ bỏ con mình, thiên hạ còn coi nhà mình ra cái thể thống gì nữa đây. Con cũng phải viết thư khuyên bảo nó đi…
Sao Mi đáp:

- Con có viết thư cho anh ấy nói xa gần, anh phải về chăm sóc mẹ. Anh ấy lại viết cho con nhờ cậy con chăm sóc mẹ và động viên mẹ.

Bà Hương tái mặt, Sao Mi nhìn, thảng thốt:

- Trời ơi! Mặt mẹ sao tái xanh vậy? Mẹ bị ốm rồi!

Bà Hương buồn rầu.

- Vì chuyện thằng Văn mà mấy hôm nay mẹ không ngủ được. Bệnh tim của mẹ bị tái phát. Mẹ không biết có qua nổi những cơn đau tới không?

Sao Mi an ủi:

- Mẹ phải giữ gìn sức khoẻ. Con tin là anh Văn sẽ đủ tỉnh táo để quyết định mọi việc. À con nghe nói chú Thành bạn chiến đấu của bố sắp sang công tác bên đó.

Đôi mắt bà Hương sáng lên:

- Được rồi, để mẹ viết thư khuyên bảo ngọn ngành cho nó. Nhân thể nhờ mấy chú Sứ quán can thiệp giúp.

Sao Mi ôm lấy bà Hương:

- Mẹ ơi, mẹ yếu lắm. Mẹ cho phép con ở lại đây chăm sóc mẹ, mẹ nhé!

Bà Hương khẽ gật đầu, đôi mắt rơm rớm.

Lại một mùa hè nữa đến với Brno. Văn đã bảo vệ luận án tốt nghiệp xuất sắc. Tất cả các môn thi trong năm năm anh đều được điểm một, điểm xuất sắc của Tiệp Khắc. Anh được bằng đỏ tuyệt đối. Đây thực sự là vinh dự lớn cho anh. Những học sinh được bằng đỏ tuyệt đối sẽ được chụp ảnh, ghi tên vào phòng truyền thống của trường. Ngày nhận bằng, Văn được nhận đầu tiên với những nghi lễ hết sức trang trọng. Dàn nhạc của trường chơi bài quốc ca Việt Nam. Ông trưởng khoa lên trao bằng và tặng anh một chiếc đồng hồ mạ vàng Pôn-zốt. Văn ngập tràn trong hạnh phúc, trong những bó hoa tươi của bạn bè. Alena cũng đạt được bằng đỏ, nhưng so với Văn kết quả có khiêm tốn hơn. Nhất là thời gian cuối cô có phần xao nhãng. Cô luôn thúc giụa Văn làm đơn xin cho cô về Việt Nam. Văn nóng lòng chờ thư mẹ. Anh hi vọng trong thời gian thực tập sẽ làm thủ tục cho Alena cũng chưa muộn.

Một buổi sáng có chiếc xe Vonga đen của Sứ quán ghé vào ký túc xá tìm Văn, Văn ngạc nhiên khi chú Thành, Tham tán Sứ quán biết rất rõ về mình. Chú kéo Văn ngồi xuống và vào đề ngay:

- Chú là bạn chiến đấu của bố cháu. Chú mới được cử sang công tác tại Sứ quán. Mẹ cháu có gửi thư cho cháu, cháu đọc ngay đi. Sau đó chú cháu mình sẽ nói chuyện.

Văn run run mở lá thư:

“Văn con!
Mẹ ốm nặng, bệnh đau tim tái phát, mẹ phải đi nằm viện. May sao có Sao Mi chăm sóc mẹ. Mẹ ốm cũng vì suy nghĩ chuyện của con. Con bồng bột nhất thời mà yêu đương mù quáng. Mẹ không phải là người cổ hủ nhưng con thử tưởng tượng xem khi dắt một “cô đầm” về làm vợ thì xã hội Việt Nam có chấp nhận hay không? Sự nghiệp của con như thế là chấm dứt. Bao năm qua mẹ đã vất vả nuôi con, mong con sẽ làm mát mặt cha nơi suối vàng. Ai ngờ con báo hiếu cha mẹ bằng sự tủi nhục này. Chỉ cần con đưa cô ta về đây mẹ sẽ đập đầu vào cột chết luôn để con tha hồ vui sướng. Con chọn lựa đi: mẹ, quê hương hoặc là tình yêu mù quáng của con. Rất may có chú Thành là bạn chiến đấu của ba con sang công tác tại Sứ quán. Con phải nghe lời chú, mau chóng về với mẹ…”

Đọc thư của mẹ, Văn lặng người đi một lúc. Chú Thành giục:

- Cháu nghĩ thế nào về những lời của mẹ?

Văn ngước nhìn chú:

- Cháu sẽ phải làm sao đây? Bên tình, bên hiếu, bên nào cũng nặng cả. Cháu và Alena đã yêu thương nhau như vợ chồng. Cô ấy là người tốt, có nghị lực. Nhưng quả thật áp lực quá nặng nề với cháu.

Chú Thành vỗ vai Văn, thông cảm:

- Chú rất hiểu cháu. Cháu là người chung tình. Nhưng cháu phải dùng lý trí để suy xét. Vì tình yêu mà cháu trở thành bất hiếu với mẹ, với vong hồn cha, thì có nên không. Làm trai phải biết gạt tình sang một bên để lo sự nghiệp. Cháu hãy nói thẳng với cô ta cháu không thể cưới cô ấy được. Rồi thời gian sẽ xoá nhoà tất cả.

Văn giọng yếu ớt:

- Alena khác hẳn những người con gái khác mà cháu đã gặp. Cô ấy dịu dàng, trẻ trung như con gái đất Việt, nhưng cũng hết sức can đảm và nghị lực. Cô ấy thực sự quyết tâm muốn cùng cháu về Việt Nam. Dù gian khổ thế nào cô ấy cũng chịu đựng được.

Chú Thành ngắt lời Văn:

- Cháu nghĩ còn đơn giản lắm. Con gái châu Âu có ý thức tự do rất mạnh, nên họ sẵn sàng làm theo ý mình. Cháu đã vẽ nên một đất nước Việt Nam đẹp đẽ trong đầu cô ấy. Một phần vì tò mò, phần thì chưa thấy hết sự thật nên cô ấy mong được về cùng cháu. Nhưng đối mặt với những khó khăn, có thể cô ấy sẵn sàng bỏ đi. Tình yêu rất đẹp, rất mạnh mẽ nhưng cũng rất mỏng manh, có thể tan vỡ trong phút chốc. Chú khuyên cháu thà phụ tình một người còn hơn phụ tình mẹ cha, bè bạn, quê hương. Chú đã báo cáo với các chú ở Sứ quán việc mẹ cháu ốm nặng, ưu tiên cho cháu không đi thực tập nữa mà về ngay để lo cho mẹ. Chú đã lo vé cho cháu ngày mai lên đường…

Văn bàng hoàng. Trước mắt anh tất cả như sụp đổ. Không ngờ mọi việc đã được sắp đặt. Biết làm sao bây giờ? Alena kêu gọi anh can đảm để bảo vệ tình yêu đến cùng. Mẹ và chú Thành cũng yêu cầu anh can đảm gạt tình riêng để hướng tới tương lai. Lời khuyên của chú Thành: “thà phụ tình một người còn hơn phụ tình mẹ cha, bạn bè, quê hương” cứ ong lên trong đầu Văn. Thư mẹ lần này viết rất kiên quyết. Anh biết tính mẹ, đã nói là làm. Giờ đây mẹ đang ốm liệt giường vì anh, lòng anh mất đi ngọn lửa chiến đấu cho tình yêu. Phụ bạc Alena, phụ bạc lại lời thề không biết nàng chịu nổi không? Văn ôm đầu, bứt tóc. Có tiếng mở cửa. Alena ùa vào trong phòng như cơn lốc:

- Anh Văn, em có tin vui cho anh…

Cô khựng lại khi nhìn thấy trong phòng có người đàn ông lạ ngồi. Văn lúng túng:

- Alena, em ngồi xuống. Anh đang có chuyện muốn nói với em đây!

Alena nhìn chú Thành như dò hỏi. Văn giới thiệu:

- Đây là chú Thành trên Sứ quán. Chú ấy mang thư của mẹ đến. Mẹ đang bị ốm nặng lắm…

Alena cầm bức thư. Chú Thành tế nhị:

- Hai cháu cứ nói chuyện, chú ra ngoài dạo một chút.

Chỉ còn hai người trong phòng. Văn nhìn thẳng Alena:

- Anh phải xin lỗi em rất nhiều. Anh không đủ can đảm để cùng em đi tiếp chặng đường đầy chông gai này. Chúng mình phải chia tay, nếu không mẹ anh sẽ chết mất.

Alena ngơ ngác:

- Chia tay? Tại sao vậy? Em có làm gì nên tội mà mẹ anh phải vật vã vậy? Còn lời thề của chúng ta? Phải chăng chỉ là trò đùa?

Văn đau đớn:

- Em hãy tha thứ cho anh. Hoặc là anh phụ tình em hoặc là anh phụ tình gia đình, đất nước. Anh không thể làm khác được.

Alena hét lên:

- Anh là thằng hèn, đến người yêu mình anh cũng không bảo vệ được…!

Văn đau khổ:

- Em cứ mắng anh đi. Nhưng anh đã quyết rồi, mình chia tay từ đây. Hãy quên anh! Anh không xứng đáng với em, anh chỉ là kẻ tồi tàn… (Xem tiếp kỳ sau)

Đoàn Hoài Trung


Xem tin theo ngày: